Có chút trẻ con vừa sinh ra là đã có nguyên hàm răng, loại hàm răng ở dân gian bị gọi là “Quỷ nha” hoặc là “Mã nha”, nhưng thông thường cũng chỉ là một ít răng sữa mà thôi, ba cái hai cái, hôm nay đứa nhỏ này, miệng lại toàn là răng, tôi bị hoảng sợ, cái trường hợp này có bao nhiêu khủng bố?

Trong phòng ngoài phòng lại lần nữa nháo nhào lên, tôi cùng Tiểu Bạch lại bất hạnh không thể đi vào, nhưng mà rất nhanh sau đó Lâm a bà ôm một đứa bé được bọc thật kín đi ra ngoài gian nhà ngoài, người người bên cạnh đều cách xa xa, ngay cả cái người phụ nữ kia cũng bị dọa thay đổi sắc mặt, không dám tới gần.

Tôi vừa thấy cơ hội tới, cọ cơ hội lập tức chạy qua bên đó, vừa mới đưa mắt nhìn, tức khắc hít hà một hơi, đứa nhỏ này sắc mặt xanh mét, ánh mắt hung lệ, đã không còn khóc nỉ non, nhe răng nhếch miệng trừng mắt nhìn chúng tôi, quả nhiên trong miệng toàn là răng nanh.

Chuẩn xác mà nói, hẳn là mặt mũi hung tợn.

Tiểu Bạch cũng đã chen lên, tức khắc cả kinh kêu lên.

- Nó lớn lên giống như cái người vừa rồi tôi nhìn thấy …

- Người, người nào?

Lâm a bà ngẩng đầu hỏi, Tiểu Bạch nhiều lần hoa hoa nói.

- Chính là vừa rồi, tôi tiêu chảy ngồi trong nhà xí, thấy có một người đi về hướng nhà này, lớn lên mặt mũi rất hung tợn…

Tôi mắt thấy người nhà ở bên cạnh nghe mà bị dọa choáng váng, mau chóng bịt miệng Tiểu Bạch lại, nói khẽ với Lâm a bà.

- Bà ngoại, đây có thể là ác quỷ đầu thai, bà có nên hỏi người nhà này một chút, trước kia nhà bọn họ từng có cái gì nghiệt nợ hay không?

Bà ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, xoay người hỏi người nhà.

- Lúc tức phụ nhà các người mang thai, có làm chuyện gì bất lợi cho thai nhi hay không?

- Bất lợi? Đó, đó làm sao mà có thể, nhà của chúng tôi tam đại đơn truyền, cung phụng giống như tiểu tổ tông mà…

Bên cạnh có một người trẻ tuổi đi tới, vẻ mặt giống như đưa đám nói, xem ra hẳn là cha đứa nhỏ này.

Lâm a bà nghĩ nghĩ, lại hỏi.

- Nói ví dụ, thai phụ muốn ăn cái gì, thì có đưa cho thai phụ ăn hay không?

- Cái này…

Trên mặt người trẻ tuổi kia có chút xấu hổ.

- Ngài cũng biết đấy, nơi này nghèo nàn lại ở thâm sơn cùng cốc, làm gì có điều kiện ăn nhiều chứ, lại nói điều kiện trong nhà cũng không tốt, nên, nên …

Lâm a bà gật gật đầu, nói.

- Đây là các ngươi không đúng rồi, điều kiện trong nhà có không tốt tới đâu, cũng không thể bạc đãi thai phụ, phải biết rằng, có đôi khi thai phụ muốn ăn thứ gì đó, cũng không phải là do chính mình muốn ăn, mà là thai nhi trong bụng muốn ăn.

- Thai nhi, thai nhi như thế nào mà ăn cái gì?

Người phụ nữ kia nghi hoặc hỏi.

- Ha ha, chuẩn xác mà nói, hẳn là âm linh đầu thai muốn ăn.

Lâm a bà chỉ chỉ đứa bé kia, nói.

- Phàm là thai phụ muốn ăn gì đó, cho dù là không có điều kiện cho ăn no nê, cũng cần thiết phải có, cho dù là những thứ khác thay thế, các người tới xem đôi mắt đứa nhỏ này.

Mấy người chúng tôi chen lên xem thử, chỉ thấy đôi mắt đứa nhỏ này đỏ như máu, Lâm a bà nói.

- Đây là thai nhi muốn ăn gì đó mà không được ăn, cho nên mới bị đỏ mắt, oán khí rất sâu, các người mau lấy hai cái trứng gà, rồi thêm một chén nước đưa tới cho tôi.

Người trẻ tuổi kia nghe xong vội vàng chạy tới phòng bếp, một lát sau cầm trứng gà xả nước lại đây, Lâm a bà bưng chén trứng gà với nước, xoay người lại, để chúng tôi không nhìn thấy, lẩm nhẩm lầm nhầm niệm chú ngữ gì đó nửa ngày, qua một hồi lâu mới ôm đứa trẻ xoay người lại, nói.

- Được rồi.

Chúng tôi lại nhìn thấy, chén trứng gà với nước kia chỉ còn lại cái chén không, lại nhìn đứa bé kia, cái miệng đầy răng vậy mà đã biến mất, đôi mắt cũng khôi phục bình thường.

Chỉ là sắc mặt đứa nhỏ này vẫn rất là khó coi, xanh đen, Lâm a bà nói.

- Các người đừng ghét bỏ, nuôi dưỡng cho thật tốt, tôi đã sớm nói qua, không nên ở phòng thai phụ làm cái gì cả, đóng mấy cái đinh, làm ra động tĩnh lớn gì cũng không nên, các ngươi lại không nghe, chẳng những xúc phạm thai sát, còn chọc âm linh đầu thai, hiện tại các người phải nghe tôi an bài.

Người nhà kia vội không ngừng gật đầu xưng vâng, Lâm a bà sai bọn họ tìm một tờ giấy đỏ tới, bà ấy tự tay viết bốn chữ “Thai thần tại đây”, sau đó dán ở trên tường trong phòng, phân phó người nhà, sớm muộn gì cũng phải dâng hương cung phụng, làm việc chú ý tránh đi, không nên va chạm, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, thì có thể gỡ xuống, sau đó từ đây gia trạch bình an, hài tử cũng không có việc gì.

Vì thế người nhà kia dựa theo lời Lâm a bà nói đi làm, lúc gần đi đối với Lâm a bà cảm kích đến không được, còn muốn cầm chút thịt cùng trứng gà gì đó, Lâm a bà lại đều không muốn, bà ấy nói.

- Người trẻ tuổi các ngươi đều cho rằng những việc này là phong kiến mê tín, chuyện gì cũng không chú ý, sinh hoạt về sau này, cấm kỵ còn nhiều lắm đấy.

Cứ như vậy, chuyện này xem như hữu kinh vô hiểm mà qua, từ sau chuyện đó một khoảng thời gian rất dài, lòng tôi có cái bóng ma, vừa nhìn thấy người ta ôm tiểu hài tử, theo bản năng sẽ suy nghĩ trong miệng tiểu hài tử kia có mọc đầy răng nanh hay không.

Ngày tháng thoi đưa, đã sắp tới lúc ăn Tết, tiểu sơn thôn không có mấy khi náo nhiệt, phóng mấy quả pháo nổ, cũng đã chọc đến hài tử trong thôn mặt đầy vui mừng, núi người trong giản dị, biết chúng tôi là từ trong thành tới, đều tới đưa đồ ăn ngon, còn có chút đại cô nương tiểu tức phụ chạy tới nhìn lén, mà Tân Nhã, lại thành tâm điểm cho toàn bộ trai tráng chưa lấy vợ ở trong thôn ngắm, tôi không khỏi cảm thán, ở trong trường học mỗi người đều ước gì có thể tránh xa Tân Nhã ra một chút, ở chỗ này, lại giống như nữ thần.

Tuy rằng nơi này không có pháo hoa sáng lạn, không có bảy màu nghê hồng, không có máy tính, không có wifi, TV cũng là loại TV trắng đen thời xưa, thậm chí ngay cả điện thoại di động đều thường thường không có tín hiệu, nấu cơm phải đốt củi, nước ăn thì ra giếng gánh, một đồng mua đường đậu là có thể làm cho lũ trẻ vui cả nửa ngày, hơn nữa mỗi cái hài tử đều rất là lem luốc, mà người lớn cũng hoàn toàn không để trong lòng, nhưng cái loại đơn giản cùng vui sướng phát ra từ đáy lòng, lại không thể nào tìm được trong chốn thị thành phồn hoa, tôi nghĩ, hoặc là đây là chúng tôi sinh hoạt ở trong rừng cây bằng sắt thép do khoa học kỹ thuật xây dựng, là sự tốt đẹp vĩnh viễn thất lạc.

Ngày Tết bình đạm mà phong phú thực mau đi qua, chúng tôi sinh hoạt ở chỗ này, tựa như lánh đời tu hành, những chuyện nhốn nháo xảy ra ở bên ngoài, cơ hồ bị vứt trên chín tầng mây, Tân Nhã cũng không hề u buồn nặng nề, về đến nhà của mình, giống như là đã thay đổi thành con người khác, Tiểu Bạch càng vui hơn nữa, cậu ta đã sắp trở thành vua của đám trẻ trong thôn, cả ngày mang theo những hài tử đó chạy đi chơi, chạy khắp cả thôn, tôi cười cậu ta, thật là không có nửa điểm phong phạm của truyền nhân Thiên Sư. Mà cậu ta lại chỉ vào Tân Nhã nói, bây giờ chị Tân Nhã cũng không giống như là Ô Nha Nữ mà.

Lời này của cậu ta, giống như một cục đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, tuy rằng động tĩnh không lớn, lại để lại từng trận gợn sóng không thể nào vuốt phẳng trong lòng chúng tôi, Tân Nhã trầm mặc, cô ấy lẳng lặng nhìn phương xa, nhìn sơn ngoại, bỗng nhiên thở dài nói.

- Nên tới, sớm muộn gì cũng tới. Nên đi, chung quy phải đi.

Đúng vậy, vui sướng luôn là ngắn ngủi, tựa như một giấc mộng tốt đẹp, cứ việc mỗi một cái sáng sớm, chúng tôi đều không muốn từ trong mộng đẹp tỉnh lại, nhưng chung quy vẫn phải mở to mắt, đối mặt hiện thực.

Chúng tôi ở nhà bà ngoại hơn nửa tháng, ngày này chính là tháng giêng mười lăm Tết Nguyên Tiêu, qua hôm nay, chúng tôi sẽ phải trở về thành phố.

Buổi tối hôm nay, bà ngoại làm cho chúng tôi rất nhiều món ăn ngon, nhưng chúng tôi đều ăn không vô, ngay cả Tiểu Bạch cũng gục đầu xuống, không phải là có tâm tư, mà cậu ta đem trả lại mấy tấm thẻ đường đậu mà mấy ngày qua cậu ta thắng của lũ trẻ trong thôn, nói về sau có cơ hội lại đến, sẽ mang cho bọn chúng nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp.

Một buổi cơm tạm biệt kết thúc trong trầm mặc, đôi mắt Tân Nhã có hơi đỏ lên, cô ấy lén nói cùng tôi, bà ngoại đã 70 hơn tuổi, lần này đi rồi, nói không chừng sẽ không bao giờ được gặp nữa.

Buổi tối lúc chúng tôi thu thập hành lý, bà ngoại bỗng nhiên nói với Tân Nhã một câu không đầu không đuôi, bà ấy nói.

- Bà ngoại thực xin lỗi con.

Tôi cùng Tiểu Bạch lặng lẽ liếc nhau, cũng chưa hé răng, Tân Nhã miễn cưỡng cười nói.

- Bà ngoại, là con xin lỗi người mới đúng, nhiều năm như vậy, cũng không trở về vài lần thăm bà như thế nào, về sau con nhất định bớt thời giờ trở về đây chăm sóc cho bà.

Bà ngoại lắc đầu nói.

- Lần này đi rồi, cũng đừng nên trở lại nữa, nghe bà ngoại nói, nếu như con trở về nữa, sẽ gặp phải họa lớn.

Chúng tôi đều sửng sốt, lão nhân gia nói những lời này có chút làm người ta không hiểu, gây hoạ, chọc cái gì họa?

Bà ngoại lại không tiếp tục nói gì nữa, chỉ là bà ấy ngồi trên ghế trúc dài, chậm rì rì gật đầu, lảo đảo lắc lư nói.

- Ngày mai trước không cần đi vội vã, cùng bà ngoại vào núi một lần, cúi chào thần, sau đó lại đi, từ nay về sau, không cần phải trở lại nữa.

- Vào núi, bái thần? Bà ngoại, trong ngọn núi này còn có thần gì nữa sao?

Tân Nhã tò mò hỏi.

- Đúng, có thần, có thần.

Bà ngoại híp mắt, như là nói mê.

 

0.86427 sec| 2425.93 kb